KIỀU THÊ, XEM NGƯƠI CHẠY HƯỚNG NÀO
Phan_4
Chương 4.1
Edit : Lam Vũ
Beta : A Tử
“Bà bà, nhà bên cạnh có phải hay không có người chuyển đến ?”
Lê Chi Chi, tám tuổi mới học tiểu học năm thứ nhất, mái tóc tự nhiên túm thành hai bím tóc, mày rậm mắt to, làn da phấn nộn như tượng, cái miệng nhỏ nhắn cong lên.
Cô mặc một bộ âu phục màu thủy lam, cầm chiếc ghế nhỏ đứng ở cửa, nhìn bà quản gia cùng a di vội vàng chuẩn bị bữa tối.
“Đúng vậy, từ ngày hôm qua đã có nhân viên của công ty chuyển nhà đến sắp xếp .”
“Tòa nhà cách vách rất to lớn, đại khái to hơn nhà chúng ta vài lần.”
Lê Chi Chi rất ngây thơ, lần đầu tiên phát hiện nguyên lai có người ở tại nơi to hơn nhà cô đến mấy lần.
“Chi Chi tiểu thư như thế nào biết nhà bên cạnh chúng ta lớn hơn mấy lần?” A di hỏi.
“Cháu . . . . . .Cháu nhìn từ trên tầng ba thấy.” Biết rõ ban công cấm trẻ nhỏ đi ra ngoài, nhưng cô không nhịn được mà tò mò.
“Chi Chi, cháu lại không ngoan.” Bà quản gia giọng nói cũng không nghiêm khắc, nhưng khuôn mặt nhìn ra được sự tức giận .”Lần sau không thể tiếp tục lại gần ban công ,biết không?”
“Vâng . . . . . .”
Ai kêu ba mẹ thường không ở nhà, mà anh trai lớn hơn nàng vài tuổi cũng chuẩn bị phải xuất ngoại đương nhiên không đếm xỉa tới cô .
“Bà bà, tòa nhà bên cạnh sẽ có vua, hoàng hậu cùng hoàng tử sống sao?” Lê Chi Chi tuổi nhỏ tâm lý mơ mộng, tòa nhà to lớn cùng nhân vật trong truyện tương đối hấp dẫn.
“Tòa nhà đó đương nhiên là có hoàng tử a.”
Ba của Lê Chi Chi sáng sớm xuất hiện trong phòng bếp, ôm lấy con gái mà ông yêu thương, ông véo véo cái mũi của cô, vui vẻ nói:
“Chi Chi có muốn đến tòa thành bên cạnh tham quan không ?”
Lê Chi Chi mãnh gật đầu, cô đương nhiên phi thường hi vọng “Kia , tối ngày mai ba ba mang con vào tòa thành đó tham quan nha? Ba sẽ nói mẹ giúp Chi Chi chuẩn bị một bộ âu phục đáng yêu, làm cho Chi Chi giống một tiểu công chúa, đến lúc đó hoàng tử ở tòa thành bên cạnh không chừng sẽ coi trọng tiểu công chúa.”
Sáng sớm vui vẻ là có nguyên nhân .
Khu đất trống bên cạnh từ năm trước bắt đầu xây dựng rầm rộ, khu nhà cao cấp rơi xuống, ông lập tức tìm hiểu, nhà sắp trở thành hàng xóm là tống tài của một tập đoàn —— Quan Trung Anh.
Tập đoàn Đằng Thị là một trong ba tập đòan lớn tại Đài Loan, bao hàm vận chuyển bằng đường thủy, hàng không và kinh doanh khách sạn, tài sản cá nhân của Quan Trung Anh đã nằm trong một trăm đại phú hào trên thế giới, ở thương giới Đài Loan bao nhiêu người muốn cùng ông bắt quan hệ.
Hiện tại cả nhà Quan Trung Anh chuyển đến bên cạnh , trở thành hàng xóm bọn họ, đây là “Vận may” từ trên trời rơi xuống thật sự là làm cho ông nằm mơ cũng cười!
Tuy rằng thân là chủ tịch xí nghiệp bách hóa cùng thẩm mỹ viên Lê Thị, nhưng ông so với Quan Trung Anh vẫn là kém xa, cho dù ông có thể được Quan tổng tài mời tham dự buổi tiệc, tương đương yến hội của thương giới , nhưng đến khi có cơ hội giới thiệu quen biết vẫn là cơ hội vô cùng nhỏ.
Sáng nay vừa vào văn phòng, thư kí liền đưa lên một tấm thiệp mời tinh xảo, nghe nói là phòng quan hệ xã hội của tập đoàn Đằng Thị phái người đưa tới, không nghĩ tới Quan Trung Anh tổ chức một yến hộ riêng ở khu nhà cao cấp mời gia đình ông đến, điều này làm cho mới sáng sớm ông đã cảm thấy vừa mừng lại vừa lo.
“Ba ba, tòa thành có phải có vị hòang tử rất tuấn tú không?”
Nếu ông nhớ không lầm, Quan Trung Anh có đọc nhất một người con trai mười một tuổi, tuổi cùng Chi Chi không sai biệt lắm, sáng sớm trấn an con gái : “Đương nhiên rất tuấn tú a, Chi Chi có xem qua đồng thoại nào có vị hòang tử bộ dạng không tuấn tú sao ?”
Lê Chi Chi khờ dại gật gật đầu, ba ba nói đúng, chuyện xưa trong sách viết các hòang tử đều rất tuấn tú, cô hảo chờ mong đến ngày mai , không những được tự mình đến tòa thành lớn tham quan, còn có thể nhìn thấy vương tử tuấn tú . . . . . .
Biệt thự họ Quan trên núi Dương Minh …
Quan Triển Lạc có thể xác định đây là một buổi tiệc cực nhàm chán, mới mười một tuổi anh nghiễm nhiên đã có tướng mạo cùng khí chất xuất chúng của tiểu đại nhân, hơn nữa gia thế to lớn hậu thuẫn, tất cả khách đến tham dự buổi tiệc không người nào không xu nịnh anh.
Nghe một đống lời nói vuốt mông ngựa, Quan Triển Lạc thầm nghĩ rời khỏi buổi tiệc ra sân thay đổi không khí .
Buồn cười chính là những vị khách đến tham gia buổi tiệc, có thể phi thường muốn theo chân Quan gia đặt quan hệ, bọn họ đem toàn bộ con gái trong nhà có độ tuổi không sai biệt với anh lắm đến gặp mặt, mặc kệ là con gái của mình hoặc là cháu gái, ngoại tôn, chất nữ, cháu họ. . . . . .
Please, anh mới mười một tuổi, những người đó cứ như ước gì đem một đống “Cô gái” đưa đến trong lòng anh thật sự là buồn cười đến cực điểm.
Chuồn êm ra bên ngoài, Quan Triển Lạc cởi cái nơ trên cổ áo .
Mười một tuổi anh đã sớm trưởng thành, lại được nuôi dưỡng tốt, bao nhiêu ám chỉ, cử chỉ cùng ngôn ngữ anh đều rất rõ ràng .
Còn có “Tiểu thiên kim” bằng tuổi anh rõ ràng được nuông chiều từ bé, nhưng ở trước mặt anh lại ra vẻ rụt rè, làm cho anh nhìn thấy muốn đau dạ dày.
Bước vào mặt cỏ rộng lớn , trên bãi cỏ có vài cái chậu được cắt xén khéo léo và được ánh đèn chiếu sáng làm nên phong cảnh rất đẹp, trên mặt cỏ chỉ có một mình anh một người , quay đầu nhìn vào đại sảnh náo nhiệt ồn ào, âm nhạc tao nhã, mỹ thực tinh xảo, nam nữ hoa lệ . . . . . .
Anh ngược lại ưa một mình một người thảnh thơi, không có ai a dua nịnh hót, không có vẻ mặ giả dối tươi cười, thật tốt!
Bước chậm đến phía cuối mặt cỏ, ở một con đường bằng đá xây đến phía sau bức tường là một vườn hoa hồng, mà ở phía bên phải vườn hoa hồng có một đường mòn bằng đá cuội, anh không thích mùi hương của hoa hồng , quá nồng liệt mà kiêu sa, sẽ làm anh nhớ tới hỗn hợp các loại nước hoa hàng hiệu trong đại sảnh, anh hướng đường mòn đi đến. . . . . .
Cuối đường mòn có một động thiên.
Đây là cảnh đẹp chỉ có Quan gia mới được hưởng, bố anh đem một vị thiết kế cảnh quan nổi tiếng số một của Nhật Bản đến Đài Loan, thỉnh anh ta thiết kế, bước vào nơi này sẽ có cảm giác như bước vào một sân nhà rộng lớn truyền thống .
Cảnh sắc xinh đẹp, lịch sự tao nhã như vậy mà các vị khách bên trong không ai biết cách thưởng thức, thật sự là đáng tiếc .
Tầm mắt Quan Triển Lạc nhìn quanh sân nhà to rộng một vòng. . . . . . Từ từ, anh nhìn lại, ngay tại bên bờ của hồ sen xinh đẹp, có một cô bé mặc âu phục màu phấn hồng ngồi xổm bên bờ lẩm bẩm.
Anh nhíu mày, cha mẹ nhà ai mà không trông cô bé, để cô bé chạy loạn, còn chạy đến nơi nguy hiểm như vậy, nếu không xác định hồ nước an toàn, anh đã sớm chạy kêu cô bé kia lui ra phía sau.
Cô bé tựa hồ không chú ý tới anh xuất hiện, nguyên bản mái tóc cột vào hai bên có một bên đã muốn tuột ra, hai má bởi vì mồ hôi mà ướt đẫm.
Xem ra trước khi anh đến, cô bé đã một mình chơi đùa trước rồi, chính là không hiểu được hiện tại cô ngồi xổm trước hồ nước rốt cuộc đang đùa cái gì?
Cô còn phi thường thật sự, thật sự đến khi Quan Triển Lạc tới gần cô, còn không có phát hiện.
Quan Triển Lạc rốt cục nghe thấy lời thì thào tự nói của cô .
“Hoàng tử Ếch ngươi nhanh đi ra a, làm cho ta hôn môi ngươi một cái, ma chú của ngươi sẽ giải trừ trở thành một hoàngtử chân chính. . . . . .”
Chương 4.2
Edit: Flora Vu
Beta: A Tử
Cô vẫn lặp lại như thế.
“Phốc”
Quan Triển Lạc phải nén lắm mới không để cho mình phá lên cười.
Thánh thần thiên địa ơi, đã bao tuổi đấy mà còn khờ đến thế à?
Nhìn cô đại khái tầm bảy tám tuổi, từ trên xuống dưới cùng cách ăn mặc có thể thấy cô ta có một gia thế tốt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người có thể đi vào nhà họ Quan đêm nay thì không phải là quan to thì cũng là quý nhân, theo sự quan sát của anh, trẻ con càng có tiền càng có lợi thế trưởng thành sớm, giống như quý cô đây còn tin tưởng truyện cổ tích là có thật thì thật sự là rất hiếm thấy.
“Hoàng Tử Ếch ơi, mau ra đi, ta chờ ngươi lâu lắm rồi…”
Nói xong những lời đó, giọng nữ vang lên kia đã nghẹn lại như sắp khóc.
Quan Triển Lạc mỉm cười, hắn cảm thấy cô nương này cực kỳ đáng yêu, nếu hắn đã gặp được rồi, hắn nghĩ phải có nghĩa vụ giáo dục cô bé rằng Hoàng Tử Ếch chỉ có trong truyện cổ tích mà thôi, không hề có thật.
“Này em gái ơi…”
Anh vừa mở lời đã dọa cho Lê Chi Chi đang chờ đợi ếch ở dưới hồ xuất hiện, kêu “Á…” lên, cô lảo đảo, trọng tâm không vững, cánh tay liều mạng huơ ra giữ thăng bằng, cũng may Quan Triễn Lạc có dự kiến trước, bàn tay nhanh chóng chụp lấy kéo về.
Thấy cô bé đã an toàn, hai người đồng thời thở ra một hơi.
“Hoàng tử? Anh là hoàng tử chăng?”
Lê Chi Chi nhìn thấy Quan Triễn Lạc bỗng dưng xuất hiện, tưởng rằng lời cầu nguyện của mình đã thành công, liền vui mừng hoa chân múa tay.
Bỗng… “Hey, em còn ko có hôn ếch, sao chàng biến thành hoàng tử được? ”
Quan Triển Lạc giờ chả biết nên khóc hay nên cười nữa đây.
“Em gái ơi, anh ko phải Hoàng Tử Ếch, anh là người!”
Hắn không nhịn được nữa, liền ha hả cười vang.
Chuồn khỏi buổi tiệc đúng là quyết định đúng đắn, không nghĩ tới có ngày hắn tìm được ở đây một tiểu nữ sinh mơ mộng như thế để trêu đùa.
“Ách. . . . . .” Thanh âm non nớt lộ rõ vẻ thất vọng.
“Này em gái , sao em chạy tới bên này một mình chơi thế, không sợ ba mẹ không tìm được sao ?”
Quan Triển Lạc thật sự không biết làm thế nào, hắn cảm thấy được cô bé này với hắn rất có duyên, hắn nắm tay của cô bé dẫn đến một chiếc ghế đá.
Lê Chi Chi miết miết đôi môi, đôi mắt to tròn mở lớn, cặp lông mi dài cong cong, má phấn hồng hồng giống hệt như cặp bánh mỳ sữa mới ra lò, khiến cho người ta cảm thấy muốn yêu thương che chở.
Tiểu cô nương này đúng là tiểu mỹ nữ, là một tiểu mỹ nữ mang vẻ ngoài khờ dại nhưng lại vô cùng đáng yêu , khác xa với trong đại sảnh kia, một đám nữ sinh tuổi còn nhỏ nhưng đầy bụng tâm cơ , tiểu nữ sinh này so với bọn họ thật sự là tốt hơn nhiều lắm.
“Mẹ không có tới, là ba mang em tới, ba ba nói đến tòa thành này có thể thấy quốc vương, hoàng hậu cùng với hoàng tử nữa, nhưng em đã tìm khắp nơi cũng không thấy được họ. . . . . . , bên trong thiệt nhiều thiệt nhiều người, nhưng bọn họ đều nói những chuyện mà em không hiểu, ba ba cũng chỉ cùng bằng hữu nói chuyện, quên mang em đi xem hoàng tử luôn rồi. . . . . . Người ta rất muốn nhìn hoàng tử a!”
“Ách!” Quan Triển Lạc gật đầu.
Cho nên cô mới chạy đến bên cạnh hồ nước tìm hoàng tử. . . . . . Không, là ếch, cô nghĩ muốn hôn ếch, làm cho ếch biến thành chàng hoàng tử.
“Em tên gì?”
“Chi Chi.”
Lê Chi Chi quả thực thích cùng đại ca ca này nói chuyện phiếm .”Vậy đại ca ca xinh đẹp tên gì?”
“Anh là Quan Triển Lạc, em có thể gọi anh là Quan ca ca.”
“Ân.” Lê Chi Chi nhoẻn miệng cười nói.
“Em năm nay tám tuổi, học Lớp 1 Tiểu học, Quan ca ca thì sao ?”
“Quan ca ca mười một tuổi, học lớp 4.”
Lê Chi Chi đúng là nói rất nhiều, nhưng Quan Triển Lạc vẫn đáp lời, hắn không ngại Lê Chi Chi nói nhiều.
Quan Triển Lạc thích nhìn Lê Chi Chi khờ dại lãng mạn như thế, cùng nàng nói chuyện hắn không thể nhịn cười được.
Lê Chi Chi thích cùng vị Quan ca ca nói chuyện phiếm, bởi vì Quan ca ca rất kiên nhẫn a, lúc nói chuyện luôn cười đùa cùng cô, thật không giống như ba ba thúi, nhìn thấy bằng hữu một cái liền bỏ quên cô. Cái miệng nhỏ chu lại, đang nói cao hứng bỗng nhiên cô hắt xì một cái.
Quan Triển Lạc liền cởi ngay chiếc áo tây đang mặc nhanh chóng khoác lên đôi vai nhỏ bé của cô : “Chi Chi, nơi này lạnh lắm, chúng ta vào trong phòng nói chuyện đi!” .
“Không, bên trong nhiều người lắm, hơn nữa trên người bọn họ ai cũng thối lắm.” Lê Chi Chi nhăn đôi mi đáng yêu lại tỏ vẻ không đồng tình.
Quan Triển Lạc cười khúc khích, nếu tân khách biết được Chi Chi nói nước hoa trên người bọn họ thối, chỉ sợ họ bỏ đi mất.
“Chúng ta không đi vào chổ đông người, Quan ca ca mang em đi vào phòng bếp, em chắc đã đói bụng rồi phải không?”
Lê Chi Chi sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình đáp:
“Đói!.”
“Vậy thì đi thôi!”
Quan Triển Lạc hướng cô vươn ra cánh tay,nói:
“Nào, Chúng ta đến phòng bếp ăn nhiều món ngon nha!!”
Lê Chi Chi quả thực là rất tín nhiệm vị Quan đại ca này, mặc kệ hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình dẫn đi.
“Quan ca ca ơi, anh biết phòng bếp ở nơi nào sao ?”
Chúng ta cứ ngơ ngơ ngác ngác thế này thì sẽ lạc đường trong tòa lâu đài này mất.
“Anh đương nhiên biết, nơi này là nhà của anh a.”
“Hả? Tòa thành là nhà Quan ca ca à? Quan ca ca là hoàng tử sao?” Lê Chi Chi kinh hô hỏi.
Hai bóng người một lớn một nhỏ dần biến mất ở phía cuối đường mòn, miệng Lê Chi Chi vẫn nói không ngừng như trước.
“Quan ca ca, em ở cách vách nhà anh này, anh xem anh xem a, em chỉ cho anh xem. . . . . .”
Quan Triển Lạc đang băng băng đi về phía trước, bổng hắn dừng lại đối mắt với nàng Lê Chi Chi đang phi thường vui vẻ, đáp.
“Quan ca ca không phải hoàng tử rồi, bất quá, nếu Chi Chi là hàng xóm, từ nay về sau Chi Chi sẽ thường đến tìm Quan ca ca chơi đùa nhé?”
“Vâng, em sẽ. . . . . .”
Một sự gặp gỡ tình cờ, nhưng từ nay về sau họ đã gắn liền với nhau .
Quan Triển Lạc năm đó mười lăm tuổi, hiện đang học ở trường tư nhân Hoa Khánh, hắn ở trong trường có cái ngoại hiệu là “Vương tử” , thân là người thừa kế duy nhất của một tập đoàn lớn, không phải chỉ vì gia thế ưu việt mà cái danh “vương tử” này của hắn được người ta đặt cho, mà là hắn bản nhân không chỉ học giỏi nhiều mặt, mà còn là văn võ song toàn, ngọc diện lâm phong, khí chất xuất chúng. . . . . . Tóm lại là, tất cả ưu điểm trên người một “Vương tử” cơ hồ đều tích lũy ở hắn.
Trung học Hoa Khánh là một trường học quý tộc lừng lẫy ở Đài Bắc, bao hàm cả tiểu học, trung học lẫn trung học phổ thông, học trò trong đó, đại đa số chính là con của nhiều nhân vật nổi tiếng ở chính thương giới. Quan Triển Lạc ở trương Trung học Hoa Khánh này là một ngôi sao thần tượng trong lòng mỗi người ở đây, bất luận là các học muội Tiểu học hay là các đàn chị Trung học, thậm chí đến cô giáo dạy học, số lượng ngưỡng mộ hắn đúng là nhiều đến vô số kể.
chương 4.3
Edit: Flora Vu + Tĩnh Thanh Băng
Beta: A Tử
Nhưng hắn cư xử với phần đông nữ sinh luôn là một thái độ bình thản, có lễ có nghĩa, không để cho đối phương có quá nhiều hi vọng , chỉ có một nữ sinh trong cảm nhận của hắn, nàng luôn có một địa vị không ai có thể sánh bằng.
Hắn đem nàng bảo hộ rất tốt, cẩn thận che chở cô, không bao giờ làm cho cô trở thành người bị mọi người công kích.
Buổi trưa cuối tuần, Quan Triển Lạc trở lại phòng ngủ sau khi đã luyện xong violon, đang tọa lạc trên cái giường lớn màu lam của hắn là một tòa chăn nhỏ, một tiểu tinh linh không hề nghe lời nhưng vô cùng đáng yêu đang quấn chặt cái chăn của hắn.
Hắn nhẹ nhàng tới cửa, cầm lên bộ đàm, nhẹ phân phó nhà bếp chuẩn bị bánh ngọt cùng bình hồng trà đưa lên.
Lê Chi Chi nằm im trên cái giường lớn của Quan Triển Lạc, cô tuy có nghe thấy tiếng Quan Triển Lạc mở cửa đi vào cũng nghe thấy hắn dặn phòng bếp đưa tới trà buổi chiều, cô tuy không ngủ , nhưng thân thể đúng là rất mệt mõi, không hề muốn động đậy một chút nào.
Dù sao phòng của Quan Triển Lạc cũng giống như phòng của cô rồi, khi tám tuổi cô nhận thức hắn thì chỉ cần tan học hoặc có ngày nghỉ cô đều chạy tới “Tòa thành” này để “Chiếm lấy” vương tử.
Ba mẹ bộn bề công việc cùng quan hệ bạn bè, ca ca cô là Lê Cư Trạch cũng xuất ngoại làm du học sinh mất rồi, cô một người ở nhà quả thật là nhàm chán lắm.
Quan ca ca cũng giống cô, cũng ở nhà một mình như thế, nhưng Quan ca ca không giống cô ở cái tính lười nhác, trừ thời gian hắn đi học, sau giờ học hắn còn có một đống lớn chương trình học thêm.
So với Quan ca ca, cô thật là người vô cùng rảnh rỗi.
Cô năm nay mười hai tuổi, với cá tính mơ mơ mộng mộng, chỉ cần nàng được ăn được ngủ, có quan ca ca làm bạn thì nàng đã rất vui vẻ rồi.
Cô chính là có cuộc sống vô lo vô nghĩ như thế nên mới sinh ra những biến cố sau này.
Nằm quay lưng về phía Quan Triển Lạc, cô bỗng cảm giác giường bỗng trũng xuống, Quan Triển Lạc ngồi cạnh cô, bàn tay to ôn nhu xoa xoa đầu của cô.
“Chi Chi rời giường nhanh nào, hôm nay nhà bếp có chuẩn bị món mà em thích ăn đấy!”
Lê Chi Chi trở người lại, đôi mắt to tròn như biết cười bây giờ bỗng nhiên nhuốm đầy buồn phiền.
Quan Triển Lạc quan tâm hỏi: “Em cảm thấy không thoải mái à?”
Lê Chi Chi từ trước đến nay vẫn vui vẻ, lãng mạn và khờ dại như thế, dáng vẻ nằm trên giường mà mặt mày nhăn nhó thật đúng là hiếm thấy, lấy bánh ngọt ra hấp dẫn cô, cũng không khiến nàng vui lên được.
Lê Chi Chi vuốt cằm, đáp: “Làm phụ nữ phiền toái thật.” Cô thì thào.
“Làm sao thế?”
“Thường bà bà ở nhà nói đây là quá trình nào mà cô gái nào cũng phải trãi qua, bụng đau kinh khủng, thân thể không thoải mái tí nào, em thật không muốn làm con gái, đúng là vất vả quá đi!.”
Lê Chi Chi dẩu miệng đáp.
Quan Triển Lạc là nam nhân thông minh, hắn lập tức hiểu ngay ra ý của Lê Chi Chi, hắn nhẹ nhàng vuốt đôi má phấn của cô, im lặng trấn an.
Sau đó, hắn đứng dậy đi đến nơi gác bộ đàm, nhanh chóng phân phó nhà bếp đem hồng trà lạnh đổi thành canh đậu đỏ nóng, sau đó đem vài thanh chocolate Pháp cho cô. Lê Chi Chi nghe chocolate có thể ăn được, lập tức bò dậy ngay.
Quan Triển Lạc nhìn nàng cười: “Không đau nữa rồi?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đau khổ nhăn lên, hai tay cô ép vào bụng,đáp:
“Vẫn còn rất đau a…”
Hắn lại gần cô, khuôn mặt luôn luôn cười đùa của cô giờ đã biến mất, hắn cảm thấy thật đau lòng .
Khó trách người ta nói ai muốn lớn lên đều phải trả giá rất nhiều.
“Quan ca ca ơi, quản gia bà bà nói về sau mỗi tháng đều phải chảy máu một lần, vậy thì không phải từ nay về sau tháng nào em cũng không hề thoải sao?”
Quan Triển Lạc đối với trạng thái sinh lý của nữ tính vốn không hiểu biết nhiều lắm, nhưng ngay ngày mai hắn sẽ mua những quyển sách về phương diện này về ngâm cứu, hắn không đành lòng thấy Chi Chi của hắn mỗi tháng đều phải chịu đau một lần.
“Đương nhiên sẽ không rồi, anh đã nghe nhà anh nói qua rồi, chỉ cần đem thân thể điều dưỡng cho tốt, về sau sẽ không đau nữa, về phần điều dưỡng ra sao, em không cần lo lắng đâu, giao cho Quan ca ca hết đi. Okie, bây giờ thì xuống giường nào, đem canh đậu đỏ cùng với mấy thanh chocolate này ăn hết, đau đớn sẽ từ từ giảm bớt thôi!.”
“Okie, cám ơn Quan ca ca!”
Cô chỉ biết rằng, mặc kệ là vấn đề khó khăn gì, chỉ cần giao cho Quan ca ca của mình là đều có thể được giải quyết. Quan ca ca ở trong cảm nhận của cô chính là nhân vật lợi hại siêu cấp vô địch toàn vũ trụ, ngay cả bọn nữ đồng học của cô mỗi khi tan học đều đem ảnh của hắn ra nhìn ngắm xuýt xoa kia mà!
Bất quá, Quan ca ca có nói với cô rồi, trong trường học, không nên đưa quan hệ của hai người bọn họ nói ra, ngay cả chuyện nàng có thể tự do ra vào nhà họ Quan, ngay cả đến cha mẹ của cô cũng không biết.
Quan ca ca dặn dò cô cái gì thì cô liền làm ngay cái đó, Quan ca ca kêu cô uống canh đậu đỏ, ăn chocolate, cô liền uống canh ăn chocolate. . . . . . Ha hả, bất quá chuyện ăn chocolate thì không cần Quan ca ca phân phó rồi, bởi vì cô cũng rất thích ăn.
Lúc này người hầu đã đưa tới trà chiều, Lê Chi Chi vui vẻ dùng, Quan Triển Lạc ngắm nhìn bộ dáng vui sướng của cô trong lòng cũng không khỏi nhộn nhạo, hắn thấy cô tiểu công chúa khờ dại này rốt cục cũng trở thành một tiểu nữ nhân xinh xắn, xem đôi má phấn như ngọc trai kia kìa, có thể tưởng tượng được sau khi cô lớn khẳng định sẽ có một đống ruồi bọ bu quanh cô, đến lúc đó thì hắn . . . . . .
“Quan ca ca, anh suy nghĩ cái gì thế? Như thế nào không ăn đi?”
“Quan ca ca đang suy nghĩ như thế nào để đuổi đám ruồi bọ đi.”
“Hả?”
Lê Chi Chi đang ăn bánh ngọt ngon lành, nghe như thế khuôn mặt nhỏ nhắn không khỏi lộ vẻ hoang mang, dáo dác nhìn trước ngó sau, căn phòng của Quan ca ca đúng là rất sạch sẽ, hoàn toàn không hề có con ruồi muỗi nào a.
Quan Triển Lạc thấy Chi Chi đang nghi nghi hồ hồ, cười cười đáp:
“Anh không phải nói hiện tại. . . . . .”
Cái vấn đề này để vài năm nữa rồi tính. Đến lúc đó, hắn sẽ đem Chi Chi ôm vào lòng, không cho bất cứ tên con trai nào tiếp cận cô
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian